Tết Kỷ Mùi, hầu hết cán bộ nhân viên
nông trường Phạm Văn Hai về vui Xuân với gia đình, dãy lán lợp lá dừa
nước của Ban giám đốc trên bờ kinh vắng hoe.
Trương Tấn Sang, nguyên Giám đốc nông trường Phạm Văn Hai |
Giám đốc nông trường ốm nhom, mặt dài ngoằng, hai má hóp, đen sạm đang
lên cơn sốt rét, vẫn chống gậy lò dò đi kiểm tra và chúc tết các nông
trường viên. Đó chính là hình ảnh mà tôi còn nhớ về Chủ tịch nước Trương
Tấn Sang tức Tư Sang, ba mươi bốn năm trước.
Trước đó 8 năm, Trương Tấn Sang bị chính quyền Sài Gòn bắt giam ở nhà tù Phú Quốc. Không hiểu sao trong tiểu sử, Trương Tấn Sang ghi hoạt động trong phong trào sinh viên học sinh, và du kích mật mà lại bị giam ở Phú Quốc, nơi chính quyền Việt Nam cộng hòa dành riêng cho tù binh chính quy? Ông được trao trả năm1973, sau Hiệp định Paris, về công tác ởT73 Ban thống nhất Trung ương, sau giải phóng làm cán bộ Ban khai hoang thành phố Hồ Chí Minh và được bổ nhiệm làm Giám đốc nông trường Phạm Văn Hai năm 1979.
Nông trường Phạm Văn Hai ngày ấy, cùng 5 nông trường khác sở hữu 1.500 hec-ta đất chua phèn vùng ven Sài Gòn, bạt ngàn năn lác, sú vẹt, nhung nhúc đỉa đói, muỗi mòng, rắn rết và còn nhiều bom, đạn chưa kịp nổ trong chiến tranh.
Mấy ngàn nông trường viên của nông trường Phạm Văn Hai tuổi trên dưới hai mươi xuất thân đủ mọi thành phần, con em lao động, con em tư sản, con em sĩ quan binh lính chế độ cũ, học sinh sinh viên, cao bồi du đãng, đĩ điếm... Họ sống theo kiểu bầy đàn trong những dãy lán bên dòng kinh chua phèn sủi bọt, tập làm quen cái xẻng, cái leng, ăn bo bo thay gạo, tập gỡ hoa cỏ may trên ống quần loa, tập khóc, tập cười, dấn thân để khám phá bản thân mình, phấn đấu trở thành con người trong xã hội mới.
Giám đốc Trương Tấn Sang là hiện thân của con người mới đó. Anh không ngồi chỉ tay năm ngón mà hòa mình với mọi người, từ việc cầm leng, cầm xẻng khai hoang, đến bữa ăn bo bo trên bờ kinh nắng cháy da, và những đêm bập bùng lửa trại hát đi hát lại bài ca “Tự nguyện”, “Con kinh ta đào”, “Khúc hát người đi khai hoang”...
Suốt 3 năm Trương Tấn Sang đã dấn thân, để từ đó bước lên những nấc thang quyền lực.
Ông trở thành Bí thư huyện ủy Bình Chánh, Phó giám đốc Sở nông nghiệp, Phó chủ tịch, Chủ tịch, rồi Bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh trong khoảng thời gian 12 năm, nhưng phải trừ đi 2 năm đi học trường đảng Nguyễn Ái Quốc, để có tấm bằng lý luận chính chị cao cấp mà bất kỳ người lãnh đạo nào của Việt Nam cũng phải có. Đó là những bước nhảy ngoạn mục đối với một chàng trai quê Long An học chưa đến đầu đến đũa và không có gốc gác bự như ông! Người ta nói Trương Tấn Sang được người đồng hương Võ Trần Chí, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh đỡ đầu, nhưng đó chỉ là lời đồn.
Trương Tấn Sang sinh năm 1949, nhưng cầm tinh con chuột, vì theo âm lịch, ông sinh ngày 21 tháng Chạp năm Mậu Tý, cái tuổi của những người không ngại khó khăn quyết đạt được mục đích bằng mọi giá. Ông có khuôn mặt vuông, hai gò má cao như hai chóp núi, hòa hợp với cái mũi sư tử màu da đen sạm, đó là tướng cách của người làm quan, nhiều thủ đoạn, khéo giấu mình, ít bộc lộ suy cảm, thật giả khó lường, quân tử, tiểu nhân lẫn lộn.
Thời gian Trương Tấn Sang làm Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh không lâu, ông để lại ấn tượng khá tốt bằng việc quyết tâm cải tạo con kinh Nhiêu Lộc tù đọng bao nhiêu năm, là hình ảnh đen tối nhất về ô nhiễm môi trường ở Sài Gòn. Khi ông ra Trung ương công trình ấy trầy trật, tốn kém, nhiều tai tiếng về quản lý kinh phí đến nay chưa thực sự hoàn thành, đó không phải là lỗi của ông mà là của những người thừa kế sau này.
Không hiểu ông Trương Tấn Sang có khi nào nghĩ lại, mình đã quá mạnh tay trong vụ án Epco-Minh Phụng? Nhiều người nói rằng ngày ấy, ông đã quá tin Năm Hồng, Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố; Tư Tạo, Trưởng ban tư tưởng Thành ủy, giết chết một doanh nhân trẻ có tâm thiện như Tăng Minh Phụng?
Khi Tư Tạo, Năm Hồng trơ mặt thật, cũng là lúc vụ án Năm Cam hất một vết chàm vào chiếc mũ ô sa của Trương Tấn Sang, rồi những đơn tố cáo, và một nghi án chính trị ma mị bùng nhùng nguy hiểm như con dao găm dấu trong tay áo !
Đấy là cú va đập lớn nhất trong đời quan nghiệp của Trương Tấn Sang, mà mới đây ông đã lấy làm ví dụ để nói với các cử tri Quận 4 thành phố Hồ Chí Minh, về sự trù dập và quyết không sợ trù dập: “Cá nhân chúng tôi trong quá trình làm cách mạng cũng từng bị trù dập. Họ dùng công cụ là không cho mình lên chức lên lương!”.
Quả thật, với khuyết điểm liên quan đến vụ án Năm Cam và công tác cán bộ, mà ông chỉ bị cảnh cáo thì nhằm nhò gì? Chả phải ông Trần Xuân Bách, đang làm Thường trực Ban Bí thư, chẳng hề công bố khuyết điểm gì mà bị cách hết mọi chức vụ đó sao?
Ông Trương Tấn Sang là một hiện tượng cá biệt, trái quy luật, vì mặc dù bị cảnh cáo nhưng lại lên chức, từ Trưởng ban Kinh tế lên Thường trực Ban bí thư Trung ương đảng, rồi lên Chủ tịch nước.
Do có tài năng đức độ Trương Tấn Sang bột phát chăng? Muốn trả lời câu hỏi đó chỉ cần nhìn vào những gương mặt như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng đủ hiểu!
Trong nhiệm kỳ Đại hội X, Ban kinh tế Trung ương và Ban Nội chính giải thể, dành cho chính phủ vừa hoạch định kinh tế, luật pháp vĩ mô, vừa điều hành hai chính sách đó. Thủ tướng được trao quyền lực quá lớn lại không có biện pháp chế tài, giao quyền nhưng không quản lý được quyền lực, để xảy ra nhiều bất cập, đẩy nền kinh tế xuống dốc không phanh, phe phái phát sinh, tham những trầm trọng, xã hội rối ren, khiến lòng dân vốn không ưa càng oán ghét.
Để sảy ra những tiêu cực như một đống rác ấy trách nhiệm chính do Tổng bí thư Nông Đức Mạnh suốt hai nhiệm kỳ IX, X làm TBT, và với cương vị Thường trực Ban Bí thư Trương Tấn Sang không phải vô can.
Nhưng Nông Đức Mạnh thỉ nhổ đít về vườn cưới vợ trẻ, còn Trương Tấn Sang hình như né tránh điều đó. Ngược lại ông trở thành người phán xét. Ông không phán xét tất cả mà xoáy sâu vào vấn đề nổi cộm nhất là tham những. Đó là sách lược cực kỳ khôn ngoan bởi tham nhũng là vấn đề nhạy cảm nhất, làm lòng dân đang sôi sục, và mục tiêu được xác định rõ nhất.
Ông Trương Tấn Sang nói: “ Tham nhũng đang là một vấn nạn nghiêm trọng, ban đầu chỉ là một bộ phạn, sau đó là một bộ phận không nhỏ, bây giờ có đồng chí nói là một tập đoàn!?
Ông Trương Tấn Sang dùng lối nói ẩn dụ giàu hình ảnh, tạo ấn tượng rất mạnh: “Trước đây chỉ có một con sâu làm rầu nổi canh, nay thì có nhiều con sâu lắm! Nghe mả thấy xấu hổ! Không nhẽ cứ để hoài như vậy? Mai kia người ta nói bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được? Một con sâu đã nguy, một bầy sâu là chết cái đất nước này!”(Phát biểu với cử chi Quận , thành phố Hồ Chí Minh 7-5-2012)
Ông Trương Tấn Sang mỉa mai: “Cử tri nói thẳng với tôi, một số cán bộ ăn hối lộ cũng ăn vừa phải thôi, ăn hết như thế thì còn đâu nhân dân ăn?” .
Chủ tịch Trương Tấn Sang thừa nhận tham nhũng không còn là hiện tượng cá biệt, mà là phổ biến, và ông xác định tham nhũng là đại họa.
Từ trước đến nay, đảng chỉ khoe thành công, giờ một lãnh đạo cấp cao vạch cái xấu ra, moi cái xấu từ trong ruột moi ra, xả bớt ấm ức lòng dân, như bôi thuốc mỡ vào vết thương đang bỏng rát, như chọc kim cho bung cái u nhọt đang nhức mủ! Nhân dân dương mắt nhìn Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, kỳ vọng vào ngọn cờ chống tham nhũng, chờ ông như một Bao Công tuốt thượng phương bảo kiếm sáng lóa diệt hết bọn quan tham như diệt sâu bọ.
Nhưng ông Trương Tấn Sang không làm được gì cả.
Ông cũng như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Bộ chính trị, và cả Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản Việt Nam, với ba kỳ hội nghị liên tiếp, đã hoàn toàn thất bại trong việc làm trong sạch đảng. Không tìm ra được “một bộ phân không nhỏ” suy giảm lý tưởng, thoái hóa, biến chất trong đạo đức lối sống có nguy cơ làm suy vong chế độ, không tìm được nhóm lợi ích trong bộ máy công quyền, không bắt được một con sâu nào trong cả một bầy sâu, dù trước đó ông Sang nói: “Dễ ẹt, không cần đại học, trẻ con cấp 1 cũng biết!”.
Tại sao vậy?
Cái gì đã che lấp tầm nhìn của ông Trương Tấn Sang cũng như các vị lãnh đạo khác?
Xin nói thẳng là chẳng ai che được, và chẳng ai dám che mắt các vị cả. Các vi nhìn thấy hết, không chỉ hình hài mà cả ruột gan phèo phổi nhau, đến dây mơ rễ má quấn quýt, như nhìn thấy từng con sâu núp trong từng kẽ lá. Các vị không cần phải mị dân như Trương Tấn Sang nói: “Toàn dân ta có 90 triệu người, tức 180 triệu con mắt để giám sát thì chắc chắn chuẩn xác, thông minh hơn và có thể nhìn thấy mọi điều, mọi nơi mọi chỗ” (Trả lời Tuổi trẻ Online 26-11-2012). Không cần van vỉ nhân dân: “Bà con làm ơn làm phước mạnh dạn, thẳng thắn chỉ ra kẻ tham nhũng, suy thoái biến chất trong một bộ phân có chức quyền!? (Gặp cử tri thành phố Hổ Chí Minh).
Chống tham những hay chống bất kỳ một hành động xấu xa nào, phải công minh chính đại, xuất phát từ cái tâm trong sáng, vì lợi ích của nhân dân. Chống tham những kiểu “Người muốn tham nhũng chưa tham nhũng được chống người đã tham nhũng” thì thất bại, càng thất bại cay đắng hơn khi lợi dụng chống tham nhũng để dằn mặt nhau, dành chức quyền.
Nghị quyết trung ương 4, ghi một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên thoái hóa biến chất, vậy phải kỷ luật ai đây? Theo điều lệ đảng, thì trước hết phải kỷ luật nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, kế đến Thường trực Ban Bí thư Trương Tấn Sang, rồi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Văn Chi, nguyên trưởng ban kiểm tra, Tô Huy Rứa nguyên trưởng ban tư tưởng. Các vị là những người lãnh đạo cao nhất của đảng, trực tiếp giám, mà đề đảng viên sa đọa như vậy dứt phải bị xử lý kỷ luật trước, đó chính là quy định của đảng. Đằng này lại đổ trách nhiệm đó cho tập thể, tách cá nhân mình ra, trở thành một người vô can đi phán xét người khác thì làm sao tâm phục khẩu phục được. Nghe nói khi khi kiểm điểm có nhiều Ủy viên Trung ương đã thẳng thắn nêu vấn đề đó, và ông Trương Tấn Sang đề nghị không tiến hành bỏ phiếu nữa nhưng hội nghị vẫn bỏ phiếu và kết quả 74% không kỷ luật đồng chí X. Điều đó lý giải tại sao Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trượng Tấn Sang xuống giọng, trong khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đắc thắng, đầy tự mãn và tươi rói như khiêu khích.
Ông Trương Tấn Sang dám đánh cược cả sinh mệnh chính trị của mình vào cuộc chống tham nhũng. Ông nói: “ Khi thấy mình nhu nhược, thì tôi sẽ làm đơn xin nghỉ, thậm chí về quê, trả lại nhà cho đảng, Nhà tôi nhỏ thôi, chỉ 51 mét vuông, khi về hưu tôi sẽ không lấy một mét đất nào”.
Ô hay, sao lại chỉ có 51 mét vuông ? Và sao lại trả nhà cho đảng? Lẽ ra trước khi nói như vậy, ông Trương Tấn Sang phải nhìn trước ngó sau? Bởi vì như ông đã nói “dân biết hết, biết từng ngõ ngách”. Và ông không nên đòi trả nhà cho đảng. Bởi cái căn hộ 51 số 17- Thạch Thị Thanh đó ông được cấp khi còn làm giám đốc nông trường Phạm Văn Hai, nay sổ đỏ đứng tên riêng của gia đình ông rồi, trả cho ai? Làm gì ai có quyền nhận nữa?
Căn nhà của ông, cũng như những căn biết thự hàng trăm mét vuông các cán bộ đảng, nhà nước đang ở, hoặc đã bán hàng ngàn cây vàng, không phải nhà của đảng mà là mồ hôi, xương máu của dân đấy.
Ông có biết bao nhiêu cán bộ chiến sĩ đã hy sinh khi vượt qua cầu Rạch Chiếc để vào giải phóng Sài Gòn không? Nhà cửa cũng như tài sản ông cũng như những cán bộ khác đang sở hữu là của dân, phải trả lại dân chứ đâu phải trả lại đảng như ông nói?
Cuộc chống tham nhũng rõ ràng là không thành công, nhưng ông Trương Tấn Sang không làm đơn xin nghỉ như ông nói, ngược lại ông hô hào toàn dân chống tham nhũng giúp ông. Ông bảo: “Nếu bà con không tin chính quyền địa phương hoặc phát hiện tham nhũng nhưng không có ai giải quyết thì gửi thẳng đơn cho chúng tôi”. Người dân sợ chống tham nhũng bị trả thù, ông cảnh tỉnh: “Chúng tôi hiểu tình hình trù úm người tố cáo là rất ghê gớm. Nhưng vì sợ bị trù úm mà chúng ta không tố cáo thì đất nước này sẽ thế nào ? Người ta có thể trả thủ một người, một nhóm người nhưng không thể trả thù cả dân tộc này!”. Ông hồ hào, động viên, khuyến khích người dân nói thẳng, nói thật để xây dựng Đảng, nhưng chính ông đâu có dám nói thẳng nói thật? Ông vẫn gọi là đồng chí X. kia mà?
Người dân lúc đầu hào hứng nghe Trương Tấn Sang nói bao nhiêu giờ chán bấy nhiêu. Nhưng không hiểu sao ông Trương Tấn Sang vẫn nói.
Một câu nói rất nổi tiếng của ông mới đây thôi làm xôn xao trong và ngoài nước: “Nếu vì cái ghế của mình đang ngồi thì chế độ sẽ suy vong!”.
Vâng, đúng thế!
Nhưng ông Trương Tấn Sang lại không chỉ cho mọi người xem hình thù cái ghế đó thế nào? Ai muốn bám riết lấy cái ghế đó lảm chế dộ suy vong? Phải nói thẳng rằng, từ các vị lãnh đạo cao nhất của đảng cộng sản Việt Nam trở xuống chẳng ai muốn rời cái ghế của mình cả, ngược lại còn dành giật nhau, dùng mọi thủ đoạn giữ chiếc ghế của mình, con con cháu mình. Thử hỏi theo triết lý của ông chế độ có tồn tại?
Tôi nói thật lòng như vậy, bởi ông Trương Tấn Sang khuyến khích phải nói thật.
Ông nói: “Tôi muốn nghe sự thật chứ không mất thì giờ để nghe những lời hoa mỹ, không đúng sự thật” (Tuổi trẻ Online)
Ông Trương Tấn Sang nói: “Cuộc sống đang diễn ra như thế nào thì cần nói đúng như thế. Phản ảnh của báo chí cũng là những điều nóng bỏng của cuộc sống, là sự thật, chứ không có ý làm phức tạp thêm”.
Ông Trương Tấn sang lại nói: “Phải hiểu lòng dân đang muốn gì ở đảng và nhà nước, ở các nhà lãnh đạo đất nước, ở hiện tại và tương lai của đất nước!” (Tuổi Trẻ Online 26-12-2012).
Thưa Chủ tịch, dân muốn đảng nói chung ông nói riêng là hãy hành động, đừng nói những lời hoa mỹ nữa. Nói hay, nói đúng, nhưng không làm được gì để rồi thiên hạ cho là chỉ “đánh giặc mồm”, “võ mồm” hay chỉ “làm bằng cái miệng” mà thôi. Hãy chỉ đúng mặt đặt đúng tên người xấu và kẻ thù của dân tộc, đừng tránh trớ kiểu đồng chí X, đồng chí Y, nhóm Z, tránh né gọi tàu Trung Quốc xâm phạm vùng biển Việt Nam là tàu lạ, cắt cáp ngầm là “không may ghe giã cào làm đứt cáp”, hãy gọi đúng yên bọn xâm lược Trung Quốc khi nhắc đến cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc, chứ không gọi gọi là bọn côn đồ, hoặc bọn phẩn động bên kia biên giới...
Khi trả lời phỏng vấn báo Tuổi trẻ, ông Trương Tấn Sang tỏ ra rất khách quan, tôn trọng dư luận, dù là “khó nghe mấy cũng cần phải nghe” và sẵn sàng bỏ qua nếu dư luận đó không chính xác. Ông nói: “Đừng bỏ qua dư luận nào, nếu dư luận đúng thì phải xử lý, dư luận sai phải thanh minh cho rõ ràng”.
Nhưng khi thăm Bộ quốc phòng, phát biểu với các tướng lĩnh và sĩ quan quân đội ông lại phân ra hai loại phê bình, và chỉ trích rất gay gắt. Ông nói: “ Có loại phê bình xây dựng, và loại phê bình không xây dựng, thậm chí là phá hoại, không phải ai, lúc nào cũng phân biệt được sự phê bình xây dựng với phê bình phá hoại, và trong lúc trắng đen chưa rõ ràng thì dư luận dễ đi lạc hướng, những thiện chí bị lợi dụng, đầu độc bầu không khí chính trị đất nước”.
Ông kết tội loại “ .phê bình phá hoại” là: “Khoét sâu những yếu kém trong lãnh đạo đất nước, hoặc những khuyết điểm, sai phạm của một số cán bộ để gây phân tâm trong dư luận xã hội, và ở chừng mực nào đó họ đã đạt được những kết quả nhất định làm cho xã hội trở nên bất ổn hơn”.
Ngày 2-9-2012, trong bài trên báo Tuổi trẻ, khi nói về cán bộ đảng viên, ông Trương Tấn Sang điểm mặt: “Xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ rình rập mọi sơ hở để chống đối , để chọc gậy bánh xe, thâm chí sể cõng rắn cán gà nhà”.
Câu thành ngữ “cõng rắn cắn gà nhà” để chỉ bọn bán nước, như người ta nói. “Vua Lê Chiêu Thống cõng rắn cắn gà nhà rước voi giày mả tổ”. Chỉ có bọn quyền cao chức trọng, nắm vận mạng quốc gia mới có thể bán nước, nhân dân không thể làm cái việc tày đình ấy.
Nhưng vừa qua khi nói chuyện với quân đội nhân ngày 22-12-1012, ông Trương Tấn Sang lại nói: “Có những trang mạng xã hội còn gây nghi ngờ trong nhân dân về chủ trương đối ngoại của đảng và nhà nước ta, thậm chí họ còn vu cáo xuyên tạc rằng đảng ta bán rẻ đất nước”. Và ông khẳng định: “Đảng và nhà nước ta không bao giờ bán nước cho thế lực bên ngoài như những kẻ xấu vu cáo”.
Hình như tính nhất quán của Chù tịch Trương Tấn Sang có vấn đề. Tôi không bình luận, xin bạn đọc thư suy nghĩ xem có phải chính ông vu cáo rồi ông lại bảo kẽ xấu vu cáo không?
Trong khi tham dự Hội nghị APEC ở Vladivostok, Liên Bang Nga, Chủ tịch Trương Tấn Sang đã cam kết với chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào: “Tăng cường tin cậy về chính trị, làm sâu sắc hơn nữa quan hệ hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam, Trung Quốc” và “Không để vấn đề biển Đông làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hết sức quan trọng đó” (nguồn VnExpress 8-9-2012).
Ông Trương Tấn Sang cảnh tỉnh quân đội: “ Nếu chúng ta không ý thức đúng mức những lo lắng của cộng đồng và bị những tư tưởng độc hại chi phối, sẽ bị dao động vế ý chí, thậm chí bất mãn, ngả theo kẻ xấu, trở thành công cụ cho bất kỳ kẻ nào thừa cơ đứng lên khoác áo nghĩa hiệp đưa đất nước đến chỗ hỗn loạn”.
Tôi nguyên là một sĩ quan Quân đội nhân dân Việt Nam cảm thấy bị xúc phạm, bởi đâu phải mình ngu dốt đến mức nghe theo “bất kỳ kẻ nào thừa cơ đứng lên khoác áo nghĩa hiệp đưa đất nước đến chỗ hỗn loạn!”. Không hiểu các vị tướng lĩnh và sĩ quan quân đội cũng như đồng đội đang tại ngũ có ý nghĩ đó không?
Viết đến đây bỗng nhớ mấy câu thơ và nản lòng không muốn viết thêm nữa:
Mới biết trông nhau là thế thế !
Trăm năm trăm tuổi một chữ thằng
Khi cười khi khóc khi than thở!
Muốn bỏ văn chương học võ biền!
Minh Diện