Nhiều cán bộ lão thành cách mạng ở Thành phố Hồ Chí Minh đã nói
Trương Tấn Sang hám danh, hám gái, một người đã băng hoại đạo đức, sa
đoạ tột đỉnh vì gái, vì tiền. Sự thật như thế nào ?
Chúng tôi xin chuyển đến các bạn một trong những lá đơn của chị Võ
Thị Thu Hồng- nguyên giám đốc Công ty may xuất khẩu Quận 3, nạn nhân của
Trương Tấn Sang, lá đơn có đại tá Nguyễn Hữu Khương nguyên giám đốc
Công an TP. Hồ Chí Minh ký xác nhận và chuyển đến lãnh đạo cấp cao.
Đọc xong lá đơn của chị Võ Thị Thu Hồng lòng chúng tôi sục sôi đau đớn, trong những người Đảng viên cộng sản, những người giữ quyền cao chức trọng có thể sa đoạ đến tột đỉnh như vậy sao ? lại độc ác như vậy sao.
Nay biết chuyện Trương Tấn Sang dê đàn bà , hiếp người ta, bị phản
ứng, dùng quyền để bỏ tù người ta, giết chết sinh mạng chính trị người
ta. Nếu không là độc ác, dã man, sa đọa thì là gì ?
Xin mời xem đơn chị Hồng (kèm theo bút tích):
CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
———————————
ĐƠN TỐ CÁO
(V/v tư cách, đạo đức của Bí thư Thành uỷ Trương Tấn Sang)
Kính gửi: Đ/c Tổng bí thư Lê Khả Phiêu
Tôi tên : Võ Thị Thu Hồng, ngụ tại 51/84 Cao Thắng, Phường 3,
Quận 3, TP. Hồ Chí Minh, xin tố cáo một sự thật cay đắng đối với cá nhân
tôi như sau :
Khoảng năm 1993, một hôm, ông Huỳnh Văn Thành (Tám Thành : lúc đó
là Bí thư Quận uỷ Quận 3) yêu cầu tôi cùng đi với ông ấy đến khách sạn
Hoà Bình (số 57 đường quốc lộ 15 – Biên Hoà – Đồng Nai) để tiếp và làm
việc với ông Tư Sang (Trương Tấn Sang : lúc đó là Chủ tịch UBND Thành
phố Hồ Chí Minh). Lúc đầu tôi đề nghị tự đi xe riêng để tìm cách không
đến. Nhưng sau đó, khi hai ông (Tám Thành và Tư Sang) đã đến khách sạn,
thì liên tục điện thoại gọi tôi đến. Và sau đó, ông ấy cho xe đến đón
tôi đi. Không còn cách nào để từ chối, buộc lòng tôi phải theo xe đến
khách sạn theo yêu cầu của ông ấy. Khi đến nơi, tôi không thấy ông Tám
Thành đâu mà chỉ thấy ông Tư Sang đang ngồi chờ ở khách sạn. Ông có vẻ
giận, trách tôi “chậm chạp” rồi dẫn tôi vào một phòng trong khách sạn.
Sau khi kêu rượu, nước uống và chốt cửa lại, ông Tư Sang hỏi vài câu xã
giao, rồi bắt đầu trách tôi. Ông nói : “ Sao em dại quá vậy, anh để ý,
theo dõi và thương em lâu rồi, em không biết sao? Tám Thành có nói trước
cho em biết không ? Hôm nay em cố tình tránh né anh phải không …?” Rồi
ông ấy ôm hôn tôi và buộc tôi phải “chìu” ông ấy. Lúc bấy giờ tôi không
còn cách chống đỡ nào khác, đành “chịu đựng” và khóc. Ông Tư Sang dỗ
dành và hứa hẹn sẽ lo lắng, giúp đỡ cho tôi trong công việc…, và cho xe
đưa tôi về (ông Tư Sang còn ở lại đó). (Rõ ràng tôi phải “ngủ” với ông
Tư Sang vì bị bắt buộc và không còn cách kháng cự nào khác).
Hôm sau, ông Tư Sang có gọi điện thoại thăm hỏi tôi và hẹn tuần
sau đi chơi nữa. Tôi không nói gì. Đến tuần sau ông lại rũ đi Suối Tiên,
tôi lấy cớ bệnh- xin lỗi không đi. Sau đó cứ 1 hoặc 2 tuần một lần ông
đều điện thoại hẹn gặp và rủ đi chơi. Lần nào tôi cũng lấy lý do bệnh
(đau bụng, nhức đầu, cúm …) để từ chối. Khoảng hơn 1 tháng sau đó, ông
Tư Sang yêu cầu tôi sắp xếp công việc để đi Singapore với ông ấy. Liền
lúc đó, ông Tám Thành kêu tôi qua văn phòng bảo tôi phải sắp xếp công
việc và lo tiền bạc để đi Singapore với ông Tư Sang. Ông Tám Thành còn
nói “ Anh Tư Sang quan tâm đến cô mà cô không biết điều, sẽ không có lợi
cho công việc đâu… tôi thương cô tôi nói chỉ vẽ”. Biết rằng nếu từ chối
thẳng thừng thì sẽ mất lòng thủ trưởng rồi không biết việc gì sẽ xảy
ra. Tôi bèn đem 5.000 USD (năm ngàn đô la Mỹ- tiền riêng của chồng tôi
là Giám đốc một Công ty tư nhân) đến nhà ông Tư Sang, đưa tận tay ông ấy
và năn nỉ ông ấy đi một mình vì tôi quá bận. (Tôi còn nửa đùa nửa thật
nói : anh qua bên đó thiếu gì người đẹp sẵn sàng chiều chuộng anh, em có
là cái đinh gì đâu) ông ấy tỏ vẻ không vui, nhưng tôi lợi dụng lúc ông
ấy có khách để ra về.
Sau đó, do việc đụng chạm với ông Huỳnh Văn Thành (như đã trình
bày trong đơn trước), không thấy ông Tư Sang gọi điện thoại thăm hỏi và
rủ rê tôi như trước nữa. Tôi biết, có lẽ ông Tám Thành đã nói xấu gì tôi
với ông Tư Sang, và vì tôi cứ né tránh hoài nên ông ấy giận. Lúc đó,
tôi cảm thấy mừng vì không bị “quấy rối” nữa. Tôi đã không lường trước
được những sự trù dập và hậu quả mà tôi phải chịu đựng hôm nay do không
“chìu ý” thủ trưởng. (nếu tôi thoả mãn mọi yêu cầu của ông Tư Sang và
ông Tám Thành thì có lẽ tôi đã được giúp đỡ và được “cất nhắc” – chứ
không phải chịu tù đày, khổ sở như gần 3 năm qua).
Kính thưa đồng chí Tổng bí thư,
Trên đây là toàn bộ sự thật cay đắng và nhục nhã mà tôi không dám
hé môi thố lộ cùng ai. Sau một thời gian dài đắn đo, suy nghĩ, nay nhân
dịp chỉnh đốn Đảng, là một Đảng viên (dù đã bị trù dập khai trừ Đảng),
tôi mạnh dạn nói lên toàn bộ sự thật như trên với mong muốn được đồng
chí Tổng bí thư biết hết sự thật về các cán bộ, đảng viên của mình. Và
với cương vị là lãnh đạo cao nhất của Đảng, đồng chí lựa chọn và cử
những người xứng đáng, đảm trách những nhiệm vụ cao để đem lại lòng tin
nơi nhân dân vào Đảng.
Bên cạnh nỗi cay đắng và nhục nhã như trên, hiện nay tôi đang bị
oan ức vì bị bắt giam vô cớ hơn 10 tháng, bị qui tội “báo cáo sai và cố ý
làm trái trong quản lý kinh tế”. Thật ra theo suy nghĩ của tôi, đó là
do tôi không đáp ứng các yêu cầu riêng của thủ trưởng trực tiếp mà phải
mang tội.
Kính mong đồng chí Tổng bí thư sớm có quyết định dứt khoát, làm
rõ nội vụ này, giúp cho tôi sớm được giải oan, để tôi có điều kiện đóng
góp sức lực và trí tuệ còn lại của mình vào sự nghiệp xây dựng đất nước.
Đồng thời, để cha mẹ tôi- những người đã suốt đời theo Đảng qua 2 cuộc
kháng chiến được yên lòng nhắm mắt.
Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm về các sự việc đã nêu trong đơn.
Vô cùng cám ơn đồng chí Tổng bí thư Lê Khả Phiêu. Kính chúc đồng chí luôn vui khoẻ.
Đơn này do chị Hồng TP. Hồ Chí Minh, ngày 16/10/1999 trực tiếp chuyển cho tôi Kính đơn (Đã ký) (Đã ký) Nguyễn Hữu Khương Võ Thị Thu Hồng |
Lê Kim Cương